DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 91
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 91 - It’s Overthinking time!
VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 91: It’s Overthinking time!
Ji Heon hốt hoảng ngồi bật dậy, thân là đàn ông đang độ tuổi phơi phới, Ji Heon biết rõ, rối loạn cương dương đâu chỉ đơn giản là không thể cương cứng, giảm ham muốn, nó còn kéo theo cả đống hệ luỵ như mất tự tin, thu mình, trầm cảm, vân vân. Đối với một vận động viên như Jae Kyoung, khi mà chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa, giải đấu thể thao lớn nhất hành tinh, Thế vận hội Olympic sẽ diễn ra, thì đây chính là tình huống vô cùng khẩn cấp. Hơn nữa, hầu hết các loại thuốc điều trị rối loạn cương dương đang được lưu hành trên thị trường đều được bào chế từ hormone nam, nếu sử dụng, Jae Kyoung chắc chắn sẽ bị cấm thi đấu khi xét nghiệm doping, nên không thể điều trị bằng thuốc được.
Tất nhiên, theo những gì Ji Heon quan sát, Jae Kyoung vẫn chưa có biểu hiện nào cho thấy cậu ấy mắc triệu chứng quái ác đó, song, Ji Heon cũng chưa thể khẳng định chắc chắn việc Jae Kyoung né tránh anh là do di chứng của kỳ động dục Alpha, nhưng chỉ cần nghĩ đến sẽ có khả năng rất nhỏ nào đó Jae Kyoung bị rối loạn cương dương cũng đủ khiến Ji Heon toát mồ hôi lạnh.
Phải làm sao đây?
Vẻ mặt Ji Heon trở nên nghiêm trọng, chuyện này không chỉ có khả năng ảnh hưởng đến thành tích Olympic, với cương vị là đàn ông, nó còn ảnh hưởng đến cả cuộc đời Jae Kyoung. Nếu Jae Kyoung thực sự bất lực… thì anh phải có trách nhiệm với cậu ấy, đúng chứ?
Vì chuyện này, nguyên nhân cốt lõi cũng do anh mà ra….
Không, nói vậy thì kỳ quá, dù Jae Kyoung không bị bất lực, Ji Heon cũng sẽ chịu trách nhiệm với người đàn ông mà anh yêu, đó là chuyện hiển nhiên mà.
Ji Heon lại lướt điện thoại, vội vàng tìm kiếm thông tin của chứng rối loạn cương dương.
Ở hầu hết các bài đăng y khoa, nguyên nhân hàng đầu dẫn đến chứng rối loạn cương dương đều nằm ở mặt tâm lý, chủ yếu là thiếu tự tin, thiếu lòng tự trọng ở nam giới, đọc đến đây, Ji Heon cũng cảm thấy dễ thở hơn phần nào, tâm trạng bất an cực độ cũng được xoa dịu đôi chút. Bởi lẽ anh biết rõ, ở trên người Kwon Jae Kyoung, những bất ổn tâm lý đó chắc chắn sẽ không tồn tại.
Lấy lại bình tĩnh, Ji Heon gần như có thể dùng lý trí để khẳng định, Jae Kyoung không hề bị ảnh hưởng tâm lý sau kỳ động dục của Alpha. Bỏ qua tất cả những điều khác, bản thân Kwon Jae Kyoung vốn có nhận thức về chính mình rất rõ, cậu ấy không phải kiểu người có tâm hồn mong manh dễ vỡ đến mức sinh ra những di chứng nghiêm trọng như vậy.
Tất nhiên, việc cậu ấy trở nên ngoan ngoãn và xa lánh Ji Heon vẫn khiến anh thấy bất an và khó hiểu… nhưng, ai mà chẳng có lúc như thế, kiểu có tâm sự gì đó, muốn ở một mình để suy ngẫm thêm, anh cũng từng từ chối Jae Kyoung không biết bao lần đấy thôi. Nghĩ vậy, Ji Heon tặc lưỡi, quyết đoán vứt điện thoại sang một bên, chấm dứt hành động Overthinking của mình.
Dù sao, kỳ nghỉ vẫn còn lại 6 ngày, biết đâu, sáng mai ngủ dậy, cậu ấy lại nằm bên cạnh anh như bình thường, anh tin chắc Jae Kyoung sẽ làm như vậy.
Hôm nay cậu ấy có vẻ ngoan ngoãn là thế, nhưng Ji Heon đoán chắc, chính cậu ấy cũng sắp không nhịn được nữa rồi. Sau kỳ heat, Ji Heon ngất đi, ngủ li bì hai ngày liền, tính luôn cả ngày hôm nay thì đã có đến ba ngày, Jae Kyoung không được động vào Ji Heon. Sức chịu đựng của Jae Kyoung cũng có giới hạn. Hai ngày liền, khi Ji Heon chìm sâu trong giấc ngủ, Jae Kyoung đã bận rộn tìm kiếm thông tin về biệt thự trên biển ở Maldives và các gói trải nghiệm lặn ngắm san hô nên mới không nghĩ đến chuyện đó, nhưng chắc chắn, chắc chắn ngày mai cậu ấy sẽ không nhịn được nữa.
Lúc đó, dù Ji Heon có từ chối thì cậu ấy cũng sẽ nói “Em không làm gì đâu, chỉ ôm anh thôi.” rồi ôm chặt lấy anh, vừa hôn vừa sờ soạng, quấn lấy anh không buông cho xem..
Sau khi tự mình kết luận như vậy, Ji Heon lại ngả lưng lên giường. Thực ra, một phần cũng là vì anh quá buồn ngủ nên mới quyết định bỏ qua mọi thứ, không muốn nghĩ nhiều nữa, não anh lúc này đã gần như chuyển sang chế độ ngừng hoạt động đến nơi.
Đúng là dạo này Ji Heon hay buồn ngủ một cách kỳ lạ, ngủ càng nhiều, anh lại càng dễ buồn ngủ, cứ như trước đó anh đã bị mắc chứng mất ngủ kinh niên vậy…
Tuy trong kỳ heat anh có hơi quá sức, nhưng sao lại đến mức kiệt quệ như thế này chứ… chẳng lẽ anh có tuổi nên xuống phong độ rồi? Cứ thế này, đợi đến khi qua tuổi ba mươi, anh sẽ xuống dốc không phanh luôn mất. Liệu khi đó, Jae Kyoung có còn muốn cưới anh không?… Lỡ như cưới thật thì cả phần đời còn lại, cậu ấy sẽ phải chăm sóc, phụng dưỡng ông cụ non như anh mất. Thật là, thằng nhóc dở hơi đó, sao cứ phải đi thích một người hơn mình những sáu tuổi chứ…
Ji Heon giật mình, vỗ mạnh lên trán, chẳng hiểu kiểu gì mà dòng suy nghĩ của anh lại lần nữa trôi về chuyện kết hôn lúc nào không hay, Ji Heon bật cười: “Mẹ kiếp, mồm thì nói hay lắm, nói không cần cơ mà, sao cứ nghĩ đến chuyện cưới xin vậy hả Jeong Ji Heon?”
Dù đã cố gạt đi nhưng Ji Heon vẫn không thể ngừng suy nghĩ về lời cầu hôn bất ngờ kia, anh biết rõ, trong khoảng thời gian tới, sẽ phải mất rất lâu anh mới quên được chuyện này.
Cuối cùng, Ji Heon mơ màng chìm vào giấc ngủ trong khi tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân với Jae Kyoung, thầm mong khi tỉnh dậy, anh sẽ lại thấy Jae Kyoung nằm bên cạnh.
Nhưng tiếc thay, trời không chiều lòng người, sáng hôm sau, khi Ji Heon mở mắt, Jae Kyoung vẫn đang nằm chễm chệ ở trên sofa ngoài phòng khách, ngày hôm sau nữa cũng vậy. Thậm chí, giờ nghỉ trưa, cậu ấy cũng nằm luôn ở đó, vẫn với cái lý do cũ rích: “Anh vẫn chưa khỏe hẳn, anh ngủ một mình sẽ thoải mái hơn.”
Mặc cho Ji Heon dùng đủ các lý lẽ để chứng minh anh đã khoẻ re, khoẻ như voi, Jae Kyoung vẫn ôm gối chăn, dời trận địa ra hẳn phòng khách.
Đến nước này, dù rất không muốn tin nhưng Ji Heon cũng bắt buộc phải chấp nhận sự thật rằng, khả năng cao, Jae Kyoung đang gặp phải những di chứng nặng nề sau kỳ động dục.
Ngoài nó ra, Ji Heon thực sự không còn cách giải thích nào khác hợp lý hơn cho tình huống này.
Lo lắng bất an, Ji Heon lần nữa trông cậy vào internet, anh dành cả ngày hôm đó để tìm kiếm trên mạng cách khắc phục di chứng sau kỳ động dục của Alpha. Nhưng trái ngược với lượng thông tin khổng lồ về nguyên nhân và triệu chứng, thì thông tin về cách giải quyết lại rất ít, phần lớn là quảng cáo của các bệnh viện tư vấn, mấy bài viết của các chuyên gia mà Ji Heon tìm được cũng chẳng có gì hữu ích, hầu hết đều khuyên nên để thời gian chữa lành, người thân xung quanh nên yêu thương và tin tưởng, đặc biệt là người yêu hoặc bạn đời không nên thể hiện sự lo lắng quá mức, vì điều đó sẽ khiến người trong cuộc cảm thấy áp lực và tự trách bản thân, dẫn đến vòng luẩn quẩn tiêu cực, tốt nhất là nên im lặng quan sát, nếu tình hình vẫn không cải thiện thì hãy cùng nhau đi tư vấn.
Ji Heon vò đầu bứt tóc, mấy lời sáo rỗng vô ích này, đưa cho đàn anh In Yeop, anh ta còn viết hay hơn ấy chứ!
Nhưng Ji Heon cũng đâu có lựa chọn khác, sau một hồi đắn đo, anh quyết định cứ thử làm theo lời khuyên của các chuyên gia, không nói gì mà chỉ lặng lẽ quan sát thử xem sao. May mắn là, ngoài việc tránh tiếp xúc cơ thể, Jae Kyoung không có biểu hiện gì khác thường, cậu ấy vẫn ăn uống bình thường, khẩu vị vẫn tốt, không có vẻ gì là buồn bã. Thậm chí, Ji Heon có thể thấy rõ, Jae Kyoung dường như đang ngày càng vui vẻ hơn. Tình trạng sức khỏe của cậu ấy rất tốt, cũng rất chăm chỉ tập luyện. Ban ngày, cậu ấy gần như dành toàn bộ thời gian ở phòng khách để tập các bài tập tăng cường thể lực khác nhau bằng bóng tập do huấn luyện viên Yoo mang đến.
Khiến Ji Heon bất ngờ nhất là cậu ấy còn bắt đầu đầu tập ngồi thiền.
Ji Heon chỉ bất ngờ chứ không ngạc nhiên vì bài tập ngồi thiền cũng rất hay được các vận động viên áp dụng để nâng cao khả năng tập trung. Thậm chí, trong các buổi tập huấn của đội tuyển quốc gia, ngồi thiền còn được đưa vào chương trình tập luyện chính thức.
Chỉ có điều, Jae Kyoung trước đây luôn phản đối mỗi khi Ji Heon hay ai đó nói cậu ấy thử tập ngồi thiền, theo quan điểm của Jae Kyoung, thay vì phí thời gian khoanh chân ngồi một chỗ như thằng đần, thà để cậu ấy xuống nước, bơi thêm vài vòng còn hơn, nên sự thay đổi đột ngột của cậu ấy cũng khiến Ji Heon thấy hơi nghi vấn
Tất nhiên, nếu nói rằng do cậu ấy bị nhốt trong nhà, không thể đi bơi, nên mới tìm cách tập luyện khác như ngồi thiền, nghe cũng hợp lý… nhưng Ji Heon vẫn không khỏi cảm thấy bất an, sao tự dưng mọi chuyện lại trùng hợp một cách đáng ngờ vậy chứ?
Theo những gì Ji Heon tìm hiểu được trong vài ngày qua, đối với trường hợp rối loạn cương dương do tâm lý gây ra, người ta thường kết hợp giữa tư vấn và thiền định trước khi điều trị bằng thuốc. Việc Jae Kyoung luôn đi vệ sinh sau khi thiền xong cũng khiến Ji Heon thấy nghi ngờ, liệu có phải cậu ấy đi kiểm tra “thành quả” của việc ngồi thiền không?
Ji Heon vớ lấy gối đầu đè lên mặt mình, anh rất muốn giậm chân hay đấm tường gì đó để xả bớt sự bức bối này ra, nhưng nếu tạo tiếng động quá lớn, Jae Kyoung bên ngoài sẽ nghe thấy, nên chỉ đành lấy gối tự đè mình ngộp thở.
Sâu trong thâm tâm, Ji Heon luôn vững tin vào ý chí và sự kiên định của Jae Kyoung, dù cậu ấy có bị di chứng sau kỳ động dục, di chứng đó cũng không quá nặng nề, bên cạnh đó, nếu nói về khía cạnh sinh lý của Jae Kyoung, Ji Heon tin chắc rằng trên thế giới này, không ai hiểu rõ và tin tưởng vào khả năng chăn gối của Kwon Jae Kyoung hơn anh. (Vì ngoài Jeong Ji Heon, làm gì có ai được cơ hội trải nghiệm đâu cơ chứ….)
Nhưng lý trí và cảm xúc của con người không phải lúc nào cũng sẽ thống nhất, tin tưởng là nền tảng để cùng nhau đồng hành, song, khi có quá nhiều manh mối đồng thời xuất hiện, sự nghi ngờ là không thể tránh khỏi. Ji Heon rất muốn hỏi thẳng Jae Kyoung: “Jae Kyoung à, có phải em bị vậy không?”, nhưng đó chỉ là mong muốn chứ có đánh chết Ji Heon cũng không dám làm. Các chuyên gia đã dặn dò không nên thể hiện sự lo lắng quá mức, vì điều đó sẽ khiến đối phương cảm thấy áp lực và tự trách mình.
Sợ làm Jae Kyoung thêm phiền lòng, quãng thời gian tiếp đó, Ji Heon không dám chủ động chạm vào cậu ấy, cũng không dám nhắc đến sex hay bất cứ từ khoá nào có liên quan đến chuyện nhạy cảm, Ji Heon chỉ làm việc mà anh giỏi nhất trong suốt những năm tháng trở thành nô lệ của tư bản: im lặng như tượng. Nhưng càng gần đến ngày kết thúc kỳ nghỉ, Ji Heon càng cảm thấy sốt ruột.
Ji Heon không phải không muốn làm gì. Vốn dĩ, sau khi bị thắt nút, thành niêm mạc bên trong lỗ nhỏ của anh vẫn còn hơi sưng, nên anh cũng không nghĩ đến chuyện sex. Nhưng ôm ấp, âu yếm và quan hệ tình dục là hai phạm trù khác nhau. Nếu Jae Kyoung vốn là người không thích đụng chạm thì anh đã không nghĩ ngợi nhiều, trớ trêu thay, em bạn trai của Ji Heon lại là người lúc nào cũng bám dính lấy anh, anh ra ngoài hút thuốc, dù ghét mùi thuốc lá, cậu ấy cũng phải bám theo, nên sự xa cách này càng khiến anh thấy lạ lẫm. Một Jae Kyoung luôn ngồi sát bên Ji Heon, lúc không ai để ý, sẽ vòng tay ôm eo anh, khi ở nhà, dù là trên sofa hay dưới sàn nhà, Ji Heon cũng phải yên vị ngay trong lòng mình, Jae Kyoung mới thấy thoải mái. Ngay cả khi Ji Heon nói khó thở, nói nóng, bảo cậu ấy buông ra, thì Jae Kyoung cũng chỉ ậm ừ, nới lỏng vòng tay chút, thái độ đối phó qua loa lấy lệ.
Đến hôm nay đã tròn bốn ngày, Jae Kyoung chẳng những không dám chạm vào mà còn giữ khoảng cách nhất định với Ji Heon, dù không muốn quan hệ, thì cũng có thể ôm ấp, vuốt ve bình thường cơ mà.
Hay là với Jae Kyoung, những hành động âu yếm đó cũng chỉ là một phần của tình dục? …Nghĩ kỹ hơn thì Ji Heon làm gì có tư cách oán trách Jae Kyoung, anh cũng chẳng khác gì. Nói là chỉ ôm nhau, nhưng hiếm khi cả hai chỉ dừng lại ở đó. Ôm rồi thì sẽ vuốt ve, hôn hít, rồi cuối cùng là kết thúc trên giường, cứ thế mà lặp đi lặp lại.
“Anh ơi.”
Nghe tiếng Jae Kyoung gọi, Ji Heon đang ngẩn ngơ suy nghĩ giật mình: “Ơi?”
“Sao anh lại nhìn em chằm chằm nữa vậy?”
Trong lúc vô thức, Ji Heon lại chăm chú quan sát Jae Kyoung mà không hề hay biết. Dạo này anh thường xuyên như vậy, cứ mỗi khi Jae Kyoung nhắc nhở, hoàn hồn lại, anh mới nhận ra mình đang nhìn cậu ấy. Ban đầu là vì muốn tìm tòi xem cậu ấy có biểu hiện gì cho thấy đang bị di chứng sau kỳ động dục không, nhưng giờ thì Ji Heon chỉ đơn giản là vì nhớ nhung nên mới nhìn đến ngây người.
Anh nhớ một Kwon Jae Kyoung không ngần ngại bám dính anh mọi lúc mọi nơi, một Jae Kyoung mà chỉ cần anh quay đầu sang, sẽ luôn thấy cậu ấy ở ngay sát cạnh.
Đối diện với ánh mắt ngờ vực của Jae Kyoung, Ji Heon có hơi chột dạ, giả vờ hỏi lại: “Có sao? Anh nhìn em chằm chằm á? Nhìn kiểu gì vậy?”
“Thì cứ nhìn thôi, em tưởng anh có chuyện muốn nói với em, nhưng anh cứ nhìn em mãi, một lúc lâu cũng chẳng thấy anh ừ hử gì.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói em nghe xem nào.” Jae Kyoung vừa hỏi vừa nhìn Ji Heon đang ngồi trên sofa.
Cậu ấy vừa thiền định xong, đang ngồi bệt dưới sàn nhà, Ji Heon định hỏi cậu ấy thấy ngồi thiền như thế có tác dụng không, nhưng nghĩ đến việc anh còn chả biết cậu ấy ngồi thiền để làm gì, tất cả chỉ mới là phỏng đoán của anh, đâu có gì khẳng định cậu ấy ngồi thiền là để trị rối loạn cương dương, nên anh đành thôi.
Ji Heon nằm dài ra sofa, nói:
“Của anh, anh nhìn một chút cũng không được chắc? Phải trả tiền hả?”
“Của anh?” Cụm từ lạ lẫm mang đậm mùi chiếm hữu lọt vào tai Jae Kyoung, khóe miệng cậu ấy cũng vô thức cong lên.
Nhưng rồi, như không muốn để lộ sự vui vẻ, cậu ấy lại bĩu môi, hai bên tai thì vẫn đỏ bừng bừng, trong mắt Ji Heon, đây chính là dáng vẻ khiến anh mềm lòng nhất của Jae Kyoung.
Đã trưởng thành rồi, còn lớn xác như thế kia, mà hở chút sẽ làm nũng như trẻ con, khiến tim Ji Heon thoáng chốc mềm nhũn.
“À, của anh thì anh cứ ngắm thoải mái đi, không cần trả tiền, tiền bạc gì chứ, kiểu gì thì cũng là của anh hết đó.” Jae Kyoung vừa nhấn mạnh hai lần “của anh” vừa cố tỏ ra thờ ơ.
Ji Heon nằm nghiêng người, đầu ngón tay giật giật, cố gắng kiềm lại ham muốn lôi Jae Kyoung lại gần để hôn lấy hôn để.
Uất ức kèm theo chút bực bội, đáy mắt Ji Heon như xuất hiện ngọn lửa chực sôi trào, mẹ kiếp, nếu không định làm gì thì đừng có tỏ ra dễ thương như vậy nữa được không?? Bộ ăn dễ thương mà lớn chắc??
Ji Heon phiền lòng, đang định quay người đi thì…
“Tiền em không cần, anh chỉ cần trả cho em cái này.”
Không biết Jae Kyoung đã di chuyển đến gần sofa từ lúc nào, hơi nghiêng người, hôn lên môi Ji Heon.
Ji Heon chớp mắt, ngạc nhiên đón nhận nụ hôn quá đỗi đột ngột. Thực ra, đó chỉ là một cái hôn phớt nhẹ trên môi, nhưng sau bốn ngày xa cách, cơ thể Ji Heon đã phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, tay anh túm chặt áo, giữ Jae Kyoung lại, không cho cậu ấy rời đi, chủ động hôn mạnh lên môi cậu ấy.
“Ấy anh, khoan đã…”
Lợi dụng lúc Jae Kyoung đang nói, Ji Heon cứng rắn dùng tay giữ quai hàm Jae Kyoung, đưa lưỡi vào khoang miệng ẩm ướt, quấn chặt lấy lưỡi cậu ấy. Jae Kyoung cũng không ngờ đến phản ứng này của Ji Heon, ban đầu, cậu ấy vô cùng bối rối, vốn định quay mặt đi, nhưng vào lúc bị Ji Heon giữ chặt cằm, cậu ấy đột nhiên trở nên hấp tấp và cuồng nhiệt hơn hẳn, cứ như vừa được bật công tắc nào đó vậy.
Một tay đặt sau đầu Ji Heon làm điểm tựa, Jae Kyoung quấn chặt lấy đầu lưỡi đang khuấy đảo trong khoang miệng, mút mạnh đến mức Ji Heon phải cau mày vì cảm giác tê rần khó chịu, Jae Kyoung còn cắn nhẹ lên môi Ji Heon như đang oán trách anh đã khơi lên lửa dục vọng trên người cậu ấy, tay còn lại bắt đầu không an phận, bóp mạnh một bên ngực của Ji Heon.
Cả hai điên cuồng hôn, sau khi rời môi, Jae Kyoung còn thuận thế rải mấy dấu hôn đỏ ửng lên cổ Ji Heon, đến lúc Jae Kyoung cắn nhẹ vào cằm, Ji Heon cũng không muốn nhịn nữa, bật thốt tiếng rên rỉ.
Dù nhẹ giọng than đau, nhưng dưới lòng bàn tay nóng hổi của Jae Kyoung, đầu ngực Ji Heon đang dần se cứng lại.
“Cứng rồi này.”
Jae Kyoung cười nói, cậu ấy cảm nhận rõ đầu ngực Ji Heon đã nhô hẳn lên chỉ sau vài lần nắn bóp.
“Bị em sờ như vậy thì đương phiên phải cứng chứ…”
“Đừng đổ hết lỗi cho em, là do anh dâm quá đấy.”
Jae Kyoung nói rồi vùi đầu, cách lớp vải áo, hé miệng ngậm lấy đầu ngực Ji Heon. Áo thun nhanh chóng ướt đẫm nước bọt của cậu ấy, vải áo ướt sũng cọ xát vào đầu ngực khiến Ji Heon thích đến mức liên tục rên rỉ, anh còn đưa tay luồn vào tóc Jae Kyoung, ấn đầu cậu ấy xuống, như đang muốn ra hiệu cho cậu ấy bú mút mạnh bạo hơn.
“Ha, vốn đã có nhu cầu cao rồi, giờ anh lại còn dâm hơn trước nữa.”
Jae Kyoung vừa cắn nhẹ đầu ngực Ji Heon, vừa lẩm bẩm.
“Là tại em…” Ji Heon thở hổn hển, đứt quãng lên án: “Cũng là…. là tại Jae Kyoung em, làm anh thành ra như thế này.”
Anh còn chưa kịp nói hết câu, đầu ngực đã bị cắn mạnh, Ji Heon lớn tiếng kêu rên, cong người lại, như muốn đẩy đầu ngực vào sâu hơn trong khoang miệng ẩm ướt của em bạn trai. Jae Kyoung cũng không làm anh thất vọng, vừa cắn vừa mút mạnh đầu ngực Ji Heon, tay luồn vào trong quần anh.
“Ư…”
Khác với cái miệng hư hỏng đang hành hạ đầu ngực Ji Heon, bàn tay vuốt ve dương vật anh qua lớp quần lót lại rất nhẹ nhàng. Cảm giác kích thích dễ chịu, từ tốn khiến Ji Heon thở dốc càng thêm nặng nề, tay anh vẫn ôm lấy đầu Jae Kyoung, cứ thế này thì chẳng mấy chốc mà lý trí của anh sẽ lại bay biến sạch.
Đột nhiên, tay Jae Kyoung lướt qua hai túi tinh hoàn, luồn hẳn xuống dưới, ngón tay xẹt qua đáy chậu, chạm vào lỗ nhỏ vẫn còn hơi sưng kia, khiến Ji Heon giật mình, theo phản xạ kẹp chặt hai chân lại.
Hành động trong vô thức đó của Ji Heon khiến Jae Kyoung như bừng tỉnh, vội vàng rụt tay về.
“Em xin lỗi.”
Lời xin lỗi ngắn gọn của Jae Kyoung nghe thật nặng nề, khiến Ji Heon có hơi bất ngờ. Nếu là bình thường, Jae Kyoung sẽ nhẹ nhàng hỏi: “Anh vẫn còn đau ạ? Em không được chạm vào chỗ này sao?”, rồi quan sát phản ứng của Ji Heon, sau đó kiên nhẫn dỗ dành: “Cả ngón tay cũng không được ạ? Em thử nhẹ nhàng thôi được không? Đau thì em rút ra ngay.” rồi chậm rãi cho ngón tay vào, ấy vậy mà chẳng hiểu sao, hôm nay cậu ấy lại cứng nhắc như thế kia.
Hay Jae Kyoung nghĩ cậu ấy vừa bị Ji Heon từ chối?
Cũng có khả năng, dù gì trước đó, lúc thắt nút, phản ứng đau đớn của Ji Heon thật sự rất nghiêm trọng, Jae Kyoung có không muốn nghĩ nhiều cũng khó, nhận ra mọi chuyện lại đang có xu hướng bị nghiêm trọng hoá, Ji Heon vội an ủi Jae Kyoung:
“Không sao, sao em lại xin lỗi. Anh chỉ giật mình thôi.”
Ji Heon nỗ lực giải thích rằng anh không hề ghét bỏ, nhưng đều vô ích.
“Em biết. Nhưng em cũng không định làm gì mà.”
Ji Heon cau mày, trả lời như thế mà nói là “em biết”? Biết cái gì cơ chứ?
Vốn định gắt gỏng đôi chút để Jae Kyoung bỏ kiểu nói chuyện đó đi, nhưng thấy vẻ buồn bã hiện rõ trên mặt cậu ấy, Ji Heon lại chẳng đành lòng, lặng lẽ nhìn Jae Kyoung chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người mình, sau đó im lặng quay đi.
Lần đầu ở chung với một Jae Kyoung lạ lẫm, có phần Overthinking quá mức, Ji Heon bối rối đến mức bắt đầu tự hỏi, làm sao mà từ trước đến giờ, Jae Kyoung có thể nhẫn nại với anh, nỗ lực kéo gần khoảng cách giữa cả hai được hay vậy?
Jae Kyoung thì chỉ mới bắt đầu Overthinking được mấy ngày, còn Ji Heon, chính anh cũng tự nhận thức rõ thói xấu hay suy nghĩ vớ vẩn, lo xa, lo được lo mất của mình trên phương diện tình cảm. Đối diện với Jae Kyoung lúc này, Ji Heon dù muốn dù không cũng sẽ thấy có chút chua xót, Jae Kyoung của trước kia ắt hẳn còn phải chịu đựng nhiều hơn, anh đúng là đã hành hạ cậu nhóc này quá nhiều rồi.
“Anh không sao thật mà.”
“Jae Kyoung, nhìn anh này.”
Ji Heon giữ vai Jae Kyoung, kéo cậu ấy quay lại đối diện với anh, tay vuốt ve má Jae Kyoung, chưa cần anh nói, Jae Kyoung đã như hiểu ý, hơi cúi đầu, Ji Heon phì cười, dịu dàng hôn lên hai má, sống mũi cao thẳng tắp của em bạn trai, vừa hôn, vừa nói bằng giọng điệu dỗ dành, nhẹ nhàng hơn gấp bốn lần bình thường:
“Anh không sao thật, đừng lo lắng nữa, nói anh biết đi. Em có muốn làm không?”
Ji Heon định bụng nếu Jae Kyoung nói muốn thì anh sẽ dùng miệng giúp cậu ấy, nhưng Jae Kyoung đã lập tức trả lời:
“Không muốn…”
Rồi trước khi Ji Heon kịp mở lời, Jae Kyoung đã cúi đầu xuống thấp hơn, gấp gáp nói:
“Em có muốn hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao thì bây giờ cũng không được.”
Vẻ mặt Jae Kyoung khi nói câu đó ảm đạm đến mức, giả thuyết cậu ấy bị rối loạn cương dương, không cương cứng được lần nữa nảy lên trong đầu Ji Heon.
Ji Heon toát mồ hôi lạnh, sợ hãi đến mức không dám hỏi tiếp, chỉ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của Jae Kyoung, đúng lúc đó, điện thoại đặt trên sofa của anh đổ chuông, Jae Kyoung ngẩng lên, ra hiệu nhắc Ji Heon nghe máy, đứng dậy đi ra ban công.
Ji Heon rất muốn đi theo Jae Kyoung, nhưng khi thấy số điện thoại hiện trên màn hình, anh biết mình không thể làm vậy, tay vội vàng nhấn nút nghe:
“Vâng, tôi nghe đây CEO Kang.”
Trong khi nói chuyện với CEO Kang, Ji Heon vẫn phải phân tâm liếc nhìn Jae Kyoung, cậu ấy đang đứng tựa người vào lan can ban công, từ trong nhà nhìn ra, chỉ thấy được bóng lưng cao ngất có phần cô độc kia.
Sao chỉ nhìn bóng lưng bóng lưng thôi mà anh cũng cảm nhận được nỗi buồn bã cực độ của em bạn trai vậy?
Ji Heon lo lắng cho Jae Kyoung đến mức không thể tập trung vào cuộc điện thoại, những gì CEO Kang đang nói, anh chỉ tiếp thu được bảy tám phần, theo bản năng vâng dạ đáp lời.
May mắn thay, Jae Kyoung đã nhanh chóng quay lại phòng khách, khoanh chân ngồi bệt xuống sàn như lúc nãy, vẻ mặt có phần suy tư. Ngay khi Ji Heon vừa ngắt điện thoại, cậu ấy đã hỏi:
“CEO Kang gọi cho anh ạ? Anh ta nói gì vậy?”
“Vẫn mấy chuyện cũ thôi.”
Ji Heon vừa nói vừa đặt điện thoại xuống, Jae Kyoung lại hỏi: “Chuyện tập huấn của em đúng không?”
“Ừm.”
Đội tuyển bơi lội quốc gia đã đi tập huấn được một tuần rồi, nhưng Uỷ ban Thể thao vẫn gọi điện cho CEO Kang mỗi ngày vài lần để gây áp lực. Ban đầu, CEO Kang kiên quyết từ chối, nhưng bên kia vẫn không bỏ cuộc, ngày đêm đều bị làm phiền, ngày rồi qua ngày không có dấu hiệu ngừng, anh ta cũng nhẫn nại lắm rồi, đến giới hạn chịu đựng nên mới gọi điện nhờ Ji Heon thử thuyết phục Jae Kyoung.
“Đợt này đội tuyển tập huấn ở đâu vậy anh? Thái Lan ạ? Bangkok?”
“Không, đợt này đi Malaysia.”
“Thời gian tập huấn chính xác là bao lâu vậy ạ?”
“Theo anh biết là ba tuần. Thứ Năm tuần trước đã xuất phát, vậy là còn hai tuần nữa.”
“Tức là thứ Năm tuần sau về lại Hàn đúng không anh?”
“Tầm đó, hoặc cũng có khi là thứ Sáu, mà em cứ kệ đi.” Ji Heon ngả người nằm xuống sofa.
“CEO Kang cũng biết em sẽ không đi, anh ấy gọi cho anh để tìm chỗ phàn nàn vì bị bên kia làm phiền quá thôi…”
“Em sẽ đi.”
Nghe vậy, Ji Heon giật mình ngồi bật dậy.
“Sao cơ? Em nói gì? Đi đâu? Tập huấn á?”
“Vâng.” Jae Kyoung đáp ngắn gọn.
“Sao, sao tự nhiên em lại muốn đi?” Ji Heon lắp bắp hỏi, anh hoàn toàn không ngờ Jae Kyoung lại đột nhiên quay xe như thế này.
“Em không thích không khí bầu không khí trong đội tuyển còn gì.”
“Dù có đi chung thì em vẫn tập luyện cá nhân được thôi.” Jae Kyoung nói bằng giọng điệu thờ ơ như thường lệ.
“Em cũng đã nghỉ tập hơn mười ngày rồi. Nếu phải bắt đầu lại thì tập ở Malaysia sẽ tốt hơn ở Hàn.”
Jae Kyoung nói không sai, cơ bắp của con người rất nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ, khi trời lạnh thì cơ bắp sẽ bị co cứng. Nếu tập luyện cường độ mạnh trong môi trường nhiệt độ thấp, các vận động viên sẽ có nguy cơ bị chấn thương cao hơn. Đó là lý do tại sao đội tuyển quốc gia rất hay tổ chức những đợt tập huấn cho các vận động viên vào mùa đông, địa điểm ưu tiên lựa chọn chính là các nước ở vùng nhiệt đới có khí hậu ấm áp như Thái Lan, Myanmar, Malaysia.
Trung tâm thể thao Gwacheon tuy tốt, nhưng hệ thống sưởi của bể bơi đã cũ, nên mùa đông nước vẫn không đủ ấm. Nếu Jae Kyoung vẫn tập luyện đều đặn thì không sao, nhưng sau nửa tháng nghỉ tập, môi trường ở đó không thực sự lý tưởng để cậu ấy có thể bắt đầu lại.
Nếu Jae Kyoung thực sự muốn đi vì lý do đó thì Ji Heon sẽ không ngăn cản. Thậm chí, anh còn khuyến khích cậu ấy đi nữa kìa. Uỷ ban Thể thao Hàn Quốc cũng đang năn nỉ ỉ ôi như thế kia, nếu lúc này Jae Kyoung xuất hiện, chẳng khác nào đã gián tiếp khiến Uỷ ban Thể Thao mắc nợ cậu ấy và cả Spoins.
Nhưng…
“Em định khi nào thì đi?”
“Nếu đi thì nên xuất phát sớm, em định mai về nhà lấy đồ rồi ngày kia khởi hành.”
Ji Heon không ngờ Jae Kyoung lại muốn đi trước cả khi kỳ nghỉ của cả hai kết thúc. Tuy chỉ lệch hai ngày, nhưng với tính cách của Kwon Jae Kyoung, đáng lẽ cậu ấy phải nấn ná đến tận giây phút cuối cùng rồi mới miễn cưỡng lên đường. Ji Heon còn nhớ rõ, trước đó Jae Kyoung từng phàn nàn với anh về thời gian tổ chức tập huấn của đội tuyển, cậu ấy nói tập huấn ở nước ngoài chỉ cần mười ngày là đủ, tập lâu hơn sẽ dễ gây chán nản vì dù sao cũng không phải môi trường quen thuộc, hiệu quả sẽ giảm sút.
“Jae Kyoung này.” Giọng Ji Heon vô thức trầm hẳn xuống.
Jae Kyoung vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ ngoái đầu sang nhìn anh.
“Em… bây giờ em mệt mỏi lắm đúng không? Ở cạnh anh, em sẽ luôn bị những chuyện đã xảy ra trong kỳ heat ám ảnh, anh nói đúng chứ?”
Đó là những lời chất vấn mà Ji Heon rất muốn có được câu trả lời.
Nhưng rồi, anh lại nuốt ngược những lời sắp nói ra ấy vào lại trong bụng, khẽ lẩm bẩm: “Không… không có gì.”
“Không có gì? Anh vừa gọi em mà.” Jae Kyoung thắc mắc dò hỏi.
Ji Heon lắc đầu, khẽ thở dài: “Không, thật sự không có gì đâu, anh gọi vu vơ thế thôi, với anh thấy, nếu đã muốn đi sớm thì hôm nay thu dọn đồ đạc luôn cũng được, anh giúp em, mai khởi hành luôn.”
Ji Heon nói đại những lời đầu tiên nảy ra trong đầu để chống chế, nhưng chưa kịp dứt câu thì Jae Kyoung đã nhăn mặt: “Anh, anh đang nói gì vậy? Anh muốn đuổi em đi nhanh vậy à?”
Thái độ của Jae Kyoung không chỉ đơn thuần là hờn dỗi mà còn mang theo sự tủi thân rõ rệt.
Ji Heon thoáng cau mày, nhưng không muốn để Jae Kyoung phát hiện nên nét mặt đã nhanh chóng giãn ra, trong bụng thì điên cuồng mắng mỏ:
“Mẹ kiếp cái thằng nhóc chết bầm này, rốt cuộc em muốn gì đây hả? Đã phiền lòng muốn chết rồi.”
Hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn bực tức muốn đạp cho cậu ấy một cái, Ji Heon không trả lời, im lặng đứng dậy, nhanh chân đi vào phòng.