DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 87 (H tinh tế, H rớt nước mắt)
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 87 (H tinh tế, H rớt nước mắt) - Vòng tay em là chốn bình yên nhất đối với anh (H)
VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 87: Vòng tay em là chốn bình yên nhất đối với anh (H tinh tế, H rớt nước mắt)
“Anh ơi…. Anh….. không sao đâu, tin em…. chỉ cần nằm im thế này là được.”
Jae Kyoung ôm chặt Ji Heon, không ngừng hôn lên gáy và bả vai anh, đưa tay lau sạch nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm của anh, nhẹ giọng dỗ dành.
“Em sẽ giữ nguyên thế này…. không động đậy…. nghe em… thả lỏng người ra nào.”
Jae Kyoung nới lỏng vòng tay đang siết chặt eo Ji Heon, theo bản năng hướng dẫn anh cách để giảm bớt sự đau đớn trong quá trình thắt nút.
“Cứ nằm yên thế này… thả lỏng người chút đi anh, như vậy sẽ đỡ đau hơn…”
Lúc này, Ji Heon mới nhận ra, trước khi thắt nút, Jae Kyoung vẫn còn chút tỉnh táo để đặt anh trong tư thế nằm nghiêng. Nếu nằm sấp hoặc để dương vật của cậu ấy thắt nút ở tư thế truyền thống, chắc chắn Ji Heon sẽ phải chịu nhiều đau đớn hơn cả bây giờ
“Tin em…. em sẽ không làm anh bị thương đâu.”
Jae Kyoung đau lòng hôn lên bả vai Ji Heon, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay anh, âm thanh có chút run rẩy.
“Bây giờ không rút ra được…. thật đấy, em mà rút, anh sẽ còn đau hơn nữa…. chỉ một chút thôi… nhẫn nại chút thôi… bao giờ xong em sẽ rút ra ngay….”
Không phải Ji Heon tưởng tượng, Jae Kyoung thực sự đang run rẩy, cậu ấy đang lo lắng, sợ hãi khi chứng kiến Ji Heon đau đớn quằn quại trong vòng tay mình. Chứng kiến người cậu ấy yêu say đắm với vóc dáng dong dỏng cao, nay lại thu mình, không ngừng gào khóc, mặt đỏ ửng, đẫm nước mắt, nhưng vì quá đau mà một chút cũng không dám cử động. Jae Kyoung đã tuyệt vọng biết mấy khi sự thống khổ đó của Ji Heon còn là do chính cậu ấy gây ra, dù cậu ấy thật sự không cố ý….
“Anh…. anh ơi….. em xin lỗi… xin lỗi anh…. em xin lỗi Ji Heon à……. em sai rồi…. em thật sự xin lỗi….”
Cuối cùng, Jae Kyoung vùi mặt vào vai Ji Heon, liên tục lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
Âm thanh run rẩy của Jae Kyoung khiến Ji Heon cảm nhận rõ, cậu ấy đang đau khổ nhiều ra sao, đến mức, Ji Heon còn phải lo, anh sợ Jae Kyoung đang khóc, khóc vì hối hận khi đã vô tình khiến anh đau đớn.
Nghĩ đến cảnh Jae Kyoung rơi nước mắt, tim Ji Heon lập tức thắt lại đau đớn.
Làm sao có thể không đau, khi lần nữa, anh lại là nguyên nhân khiến cậu ấy khóc đây?
Vì không muốn Jae Kyoung buồn, Ji Heon thậm chí còn sẵn sàng đón nhận kỳ heat mà chính anh luôn muốn chối bỏ, so với bất cứ điều gì khác, thứ có thể tác động mạnh nhất đến Ji Heon, chính là những giọt nước mắt nóng hổi của Jae Kyoung.
Trước nỗi đau tinh thần quá đỗi to lớn, cơn đau thể xác cũng chẳng còn đáng lo ngại nữa…
“Không sao đâu…. Jae Kyoung à… anh không sao.”
Dù đầu óc vẫn còn choáng váng vì đau đớn, Ji Heon vẫn cố hít sâu một hơi, gắng gượng nói:
“Lúc nãy anh hơi bất ngờ thôi… không đau lắm đâu… thật đấy….”
Âm thanh của Ji Heon còn run rẩy lợi hại hơn cả Jae Kyoung, vì gào thét quá nhiều, cổ họng anh đã tổn thương, mỗi lần nói chuyện hay nuốt nước bọt, Ji Heon đều thấy nhói như kim châm, nhưng giờ, anh không có sức để bận tâm đến những điều vụn vặt đó.
Ji Heon giữ chặt bàn tay Jae Kyoung đang đặt trên eo anh, dịu dàng vỗ về mu bàn tay của cậu ấy, dùng sức ngoái đầu ra sau, giọng anh đục ngầu, âm thanh bé như tiếng muỗi kêu:
“Jae Kyoung à…. ngẩng lên nhìn anh này….”
Nghe vậy, Jae Kyoung thoáng chần chừ, dụi nhẹ lên vai Ji Heon rồi mới chậm chạp ngẩng lên. May mắn thay, Ji Heon không thấy bất cứ dấu vết nước mắt nào trên mặt Jae Kyoung, nhưng hốc mắt đã ửng đỏ kia vẫn khiến anh xót xa. Vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy lòng nặng trĩu, Ji Heon siết chặt tay Jae Kyoung hơn.
“Anh nói anh không sao mà…. không được khóc….”
“… Em có khóc đâu…..” Dù đang trong tình cảnh chẳng mấy tốt đẹp, Jae Kyoung vẫn bĩu môi, nhỏ giọng chối bay chối biến.
“Thật á? Không khóc thật à?”
Ji Heon nhướng mày, nhìn hốc mắt đã đỏ ửng của Jae Kyoung, anh có thể đoán được, lúc nãy mà anh nói lời an ủi trễ khoảng mấy giây thôi, có khi cậu ấy cũng rơi nước mắt luôn.
“Không khóc thì tốt…. em biết anh không muốn thấy em khóc mà.”
Không muốn vạch trần sự thật, Ji Heon chỉ cười khẽ, áp sát gò má nóng hổi, cọ nhẹ lên má Jae Kyoung. Jae Kyoung nhìn Ji Heon một lúc, thương tiếc đặt nụ hôn lên hai phiến môi đã bị cắn đến bật máu của anh.
Nụ hôn dịu dàng đã giúp Ji Heon quên đi phần nào cơn đau đang hành hạ bên trong cơ thể, cố làm lơ cảm giác khó chịu ở thân dưới, anh càng dồn hết sự tập trung vào cảm giác cọ sát trên môi.
Vì lo cho Ji Heon, Jae Kyoung lúc này đã lấy lại được phần nào lý trí không đẩy nụ hôn vào sâu thêm, chỉ mút và cọ nhẹ bên ngoài, thậm chí, vì sợ sẽ khiến mấy vết rách trên môi Ji Heon bị tác động, khiến anh thấy xót, Jae Kyoung còn không để đầu lưỡi chạm vào môi anh, cũng không cho anh luồn lưỡi xâm nhập vào khoang miệng mình. Khó khăn lắm mới tỉnh táo được đôi chút, Jae Kyoung không muốn lần nữa bị Ji Heon kích thích, ném bay lý trí, buông thả dục vọng.
Nhưng chỉ cọ môi như vậy, cũng đủ khiến Ji Heon đã đón nhận quá nhiều khoái cảm trước đó trở nên mơ màng. Trong lúc đầu óc mơ hồ, Ji Heon giữ chặt bàn tay Jae Kyoung đang đặt trên eo anh, kéo về phía ngực, đồng thời, anh còn chớp mắt nhìn Jae Kyoung như đang van nài cậu ấy giúp đỡ.
Không mất quá nhiều thời gian, Jae Kyoung đã hiểu được ý của Ji Heon, để trụ vững trước cơn đau như xé đôi cả cơ thể bên dưới, Ji Heon cần nhiều kích thích hơn nữa để phân tán hoàn toàn các giác quan của anh, chỉ hôn thôi thì không đủ.
Để phối hợp với Ji Heon, tay Jae Kyoung bắt đầu dịu dàng vuốt ve ngực anh. Dù biết Ji Heon cần kích thích để quên đi đau đớn nhưng Jae Kyoung cũng ý thức được, kỳ heat của anh vẫn chưa kết thúc, và ở trong hoàn cảnh đang bị thắt nút thế này, kích thích quá mức sẽ chỉ phản tác dụng, khiến Omega của cậu ấy chịu tội nhiều hơn. Jae Kyoung rất có chừng mực, bàn tay to lớn mang theo nhiệt độ ấm áp bao bọc toàn bộ khuôn ngực Ji Heon, nhẹ nhàng xoa nắn.
Ji Heon vốn đã thuộc kiểu người dễ bị kích thích tình dục, cơ thể khá nhạy cảm, vào kỳ heat, sự nhạy cảm đó còn được tăng lên không chỉ gấp đôi mà phải là gấp năm, gấp mười lần, thêm vào đó, trải qua những lần quan hệ mất kiểm soát cùng Alpha đã khiến mỗi tấc da thịt trên cơ thể anh nhanh chóng biến thành điểm đón nhận khoái cảm, đến mức, chỉ với những lần xoa bóp nhẹ nhàng ở ngực cũng đủ khiến anh khó chịu. Lòng bàn tay của Jae Kyoung chỉ mới cọ xát vài lần, phần đầu vú vốn đã sưng tấy, nhô lên một cách rõ rệt lại càng thêm căng tức.
Jae Kyoung đương nhiên nhận ra được sự biến đổi nhỏ mặt đó, nhìn Ji Heon đang khép mắt đắm mình vào khoái cảm, những tiếng rên vụn vặt thoát ra giữa kẽ răng, gân xanh trên trán Jae Kyoung lại nảy lên. Luân phiên xoa bóp hai bên ngực Ji Heon một lúc, mồ hôi trên trán Jae Kyoung cũng ngày càng nhiều, không rõ vì muốn cảnh cáo Ji Heon, để anh đừng kích thích cậu ấy nữa hay vì ham muốn nhất thời, Jae Kyoung đột ngột dùng hai đầu ngón tay miết nhẹ đầu vú sưng đỏ của anh, Ji Heon vô thức ưỡn ngực đón nhận, tiếng rên rỉ cũng trở nên to hơn.
“Ưm….. hức….”
Bụng dưới Ji Heon lại co thắt, cơn tê nhói chạy dọc từ đáy chậu đang căng trướng dọc theo sống lưng, đánh úp vào não khiến Ji Heon rùng mình. Cảm nhận được dấu hiệu sắp đạt cực khoái, Ji Heon hoảng hốt trợn tròn mắt.
Chuyện vô lý gì đang diễn ra vậy??
Với những lần quan hệ buông thả trước đó, Ji Heon đã bắn tinh nhiều đến mức kiệt quệ, thậm chí, nếu anh nhớ không nhầm, hai ba lần trước khi thắt nút, anh đã không còn gì để bắn ra nữa, chỉ có thể đạt cực khoái khô, dương vật của anh cũng đã tê liệt từ lúc đó, dù cơ thể vẫn cảm thấy sung sướng phát điên nhưng dương vật đã không còn bất cứ phản ứng gì nữa.
Hơn nữa, sau khi đã trải qua những trận làm tình vô độ, tại sao bây giờ Jae Kyoung chỉ cần miết nhẹ đầu vú là đã có thể khiến anh muốn lên đỉnh chứ? Cơ thể này thật sự đói khát đến độ không có giới hạn luôn hay gì?
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, khoái cảm quái ác lại lần nữa khiến Ji Heon chìm sâu vào dục vọng, dù đang bị phần quy đầu như móc câu nhồi chặt, dưới kích thích tình dục, bên trong lỗ nhỏ của Ji Heon lại bắt đầu tiết dịch nhờn, hai bên bắp đùi căng chặt, để lộ rõ phần cơ bắp dẻo dai xinh đẹp, dù anh đã bỏ bê tập luyện được một thời gian cũng không khiến phần cơ đã sớm được định hình đó mất đi. Bụng dưới ngày càng căng tức, lỗ nhỏ đang chứa đựng dương vật của Jae Kyoung đột ngột ép chặt, đau đớn quá độ kết hợp với khoái cảm khiến hai mắt Ji Heon hoa lên.
Hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, Ji Heon thở hổn hển, cọ nhẹ vào môi Jae Kyoung, gấp gáp nài nỉ:
“Dừng… dừng lại đi… Jae Kyoung à….. hức….”
“Dừng lại sao?”
“Ư…. dừng lại….. cái này… không được… khó chịu lắm…”
Miệng thì nói vậy, nhưng đôi môi đỏ mọng hé mở của Ji Heon vẫn liên tục phát ra những tiếng rên rỉ ướt át. Nhìn Ji Heon vặn vẹo trong vòng tay mình, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, nơi kết hợp của cả hai vốn đã rất nhớp nháp lại lần nữa phát ra tiếng nước gợi dục, đồng tử Jae Kyoung thoáng xao động. Tay cậu ấy vẫn tiếp tục xoa nắn ngực Ji Heon, ngón tay gẩy nhẹ lên đầu vú đã se cứng, vùi mặt vào phần gáy đã chi chít dấu hôn của Ji Heon, giọng nói rất đỗi dịu dàng:
“Muốn em dừng thật à? Em làm anh đau sao? Không thích em sờ ngực anh?”
“Không… không phải….hức…. thích lắm…. ư…… khó chịu…” Ji Heon thở hổn hển: “Sắp… sắp bắn rồi…. a…. ưm…..”
Nghe tiếng rên rỉ gần như nức nở của Ji Heon, Jae Kyoung như đã hiểu ra lý do vì sao anh rất thích nhưng lại bảo cậu ấy ngừng, Jae Kyoung khẽ hôn lên vành tai Ji Heon, hạ giọng dỗ dành anh:
“Không sao đâu… anh cứ bắn đi, nhé, không sao.”
“Không…. a…. hức… cái này… không phải cái đó…”
“Em biết, anh từng bắn rồi mà.” Jae Kyoung kiên nhẫn dỗ dành Ji Heon, tay còn lại đã mò xuống giữa hai chân anh, miết nhẹ phần đùi trong đang căng lên hết cỡ của anh.
“Nhớ lúc đó em nói gì không? Em nói anh đẹp và gợi dục đến mức khiến em chỉ muốn lập tức đút dương vật vào lại bên trong anh….”
Những câu từ kích thích như đang đóng phim khiêu dâm được Jae Kyoung xài đến cấp độ điêu luyện không ngừng quanh quẩn bên tai Ji Heon, Jae Kyoung vẫn còn tỉnh táo để biết, hiện giờ cậu ấy không nên trực tiếp kích thích dương vật của Ji Heon, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn cho tay xuống dưới, không ngừng vuốt ve vùng đáy chậu ướt đẫm dịch nhờn của anh.
“Em muốn nhìn thấy bộ dạng hư hỏng đó của anh lần nữa, ngoan….cho em xem đi.”
Lời yêu cầu đó như cây búa tạ đập nát lý trí của Ji Heon thành từng mảnh vụn, vùng đáy chậu của Ji Heon trở nên ửng đỏ, nóng đến mức muốn bốc cháy. Từ điểm Jae Kyoung chạm vào, một luồng điện chạy dọc xương cùng, rồi cuối cùng, sau cơn co giật, từ đỉnh dương vật của Ji Heon, chất lỏng trong suốt như nước bắt đầu phun trào.
“A…ư…hức…” Ji Heon run rẩy, lần nữa bấu chặt lên cánh tay rắn chắc của Jae Kyoung.
Dương vật bên dưới phun trào mãnh liệt, chất lỏng trong suốt ướt đẫm kia còn văng cả lên tay Jae Kyoung khiến mặt Ji Heon đỏ ửng, hốc mắt ngập nước. Cảm giác xấu hổ, tội lỗi, và hơn cả là khoái cảm dâng trào khiến Ji Heon không cách nào nhịn thêm được nữa, anh khóc nấc lên, hai tay dùng sức đẩy tay của Jae Kyoung ra. Mỗi lần Ji Heon cựa người, dương vật hung tợn đang bấu chặt thành niêm mạc của Jae Kyoung lại cắm vào sâu hơn, như muốn lôi cả phần thịt mềm đó đi, đây là lần đầu tiên Ji Heon trải qua cảm giác đau đớn khốn khổ tột độ thế này, vừa khóc vừa kêu gào, anh điên cuồng vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự giam cầm phía sau.
“Đừng! Đừng như vậy anh à! Ji Heon, nghe em này, xin anh đừng như vậy, anh càng làm vậy thì anh sẽ càng đau đấy!! Em xin lỗi, xin lỗi, đừng sợ, dừng lại đi anh à!” Jae Kyoung dùng sức ôm chặt Ji Heon, cố gắng trấn an anh, Jae Kyoung còn run rẩy cho ngón tay vào khoang miệng Ji Heon, tránh cho anh vì quá đau đớn mà cắn môi hay nặng hơn là cắn vào lưỡi.
Nhưng tất cả những nỗ lực để xoa dịu Ji Heon của Jae Kyoung đều vô ích.
Cơn đau khủng khiếp xen lẫn khoái cảm tột độ hòa quyện vào nhau khiến Ji Heon mất sạch lý trí. Anh không còn phân biệt được đâu là đau, đâu là sướng nữa, mỗi khi cơ thể co giật, hai mắt anh lại hoa lên, không còn sức để gào khóc hay vùng vẫy, Ji Heon để mặc cho nước mắt lăn dài, rồi cuối cùng, sau vài đợt như vậy, anh cũng chìm sâu vào bóng tối.
——————————-
Ji Heon ngồi lặng người trên băng ghế dài ở hồ bơi, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước rộng lớn trải dài trước mắt.
Khung cảnh lúc này tĩnh lặng đến lạ thường, vào buổi chiều của các ngày trong tuần, hồ bơi luôn vắng vẻ không bóng người, bởi vì đây là khung giờ tập luyện dành cho các vận động viên và nhóm tài năng trẻ được lựa chọn, bồi dưỡng trọng điểm, sắp tới sẽ đăng ký vào đội tuyển quốc gia. Và lẽ đương nhiên, khi những đối tượng đó tập luyện, việc ra vào của người khác cũng sẽ bị hạn chế, cảnh tượng bảy trong số tám làn bơi trống trơn thế này, Ji Heon ngày nào cũng bắt gặp.
Chỉ có làn giữa là vẫn thấy bọt nước liên tục bắn lên, cậu nhóc đó, cậu nhóc mà Ji Heon nghe nói mới chỉ học lớp 5 vẫn đang miệt mài tập bơi.
Mỗi lần cậu nhóc quạt tay, lớp bọt nước trắng xóa lại được hất tung lên, bao quanh cậu nhóc rồi nhanh chóng tan biến như sương mù dưới ánh nắng ban trưa.
Từng tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ, rải đều trên mặt nước, lấp lánh chói mắt, ngay khoảnh khắc đó, Ji Heon nhận ra, anh đã tiến vào giấc mơ quen thuộc, gắn bó với anh suốt bao năm.
Ji Heon chợt thấy lòng buồn man mác. Đã mười năm trôi qua, anh vẫn mãi chưa thể quên, chỉ cần đặt lưng lên giường, chìm sâu vào giấc ngủ, anh sẽ luôn quay lại nơi này, thật đáng thương và ngu ngốc làm sao, ngu ngốc đến độ, mũi Ji Heon cay xè, chỉ muốn bật khóc một trận thật to.
Mười năm gắn bó, mười năm xa cách, vậy mà anh vẫn không thể quên. Phải mất bao lâu nữa, anh mới xoá được nơi này khỏi trí nhớ đây? Mười năm nữa có đủ không? Liệu khi đó, Ji Heon có thể hoàn toàn buông bỏ, không còn đau lòng khi nhớ về bể bơi rộng lớn này? Không còn nhìn thấy nó sau những cơn say chuếnh choáng để quên đi thực tại?
Nhưng…. nếu ngày đó thực sự đến, liệu anh có thực sự vui vẻ?
Không….
Ji Heon biết, nỗi buồn vẫn sẽ luôn hiện hữu, chỉ là đổi sang hình thái khác mà thôi, đây là nơi anh đã cống hiến mười năm nhiệt huyết nhất đời mình, bể bơi kia, là điều quý giá nhất luôn hiện diện trong những khao khát thời trẻ của anh, nơi này, sớm đã trở thành một phần không thể xóa nhòa trong cuộc đời Jeong Ji Heon.
Dù sự thật rất nghiệt ngã nhưng Ji Heon cũng phải thừa nhận, anh sẽ không bao giờ quên được nơi này, dù mười năm, hay hai mươi năm nữa trôi qua, nó sẽ luôn in đậm trong tâm trí anh.
Sự thật đó khiến Ji Heon tuyệt vọng, nhưng ẩn sâu dưới sự tuyệt vọng ấy lại là cảm giác an lòng, an lòng vì anh không cần phải vùng vẫy vô ích để thoát khỏi nỗi ám ảnh này, tuyệt vọng vì anh sẽ luôn bị bỏ lại ở một mình trong không gian rộng lớn mà anh luôn muốn chạy trốn, để sự cô độc gặm nhấm linh hồn mình.
Ngay khi Ji Heon định đứng lên, đắm mình xuống bể bơi kia, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai anh:
“Anh ơi!”
Tiếng bọt nước văng tung tóe từ xa dần tiến lại gần. Cậu nhóc có khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt nâu trong suốt đã bơi đến trước mặt Ji Heon từ lúc nào. Trong lúc Ji Heon đang chìm đắm trong suy tư, cậu nhóc đã nhanh chóng nhận ra được bóng dáng của anh, không ngần ngại quay đầu, rẽ nước bơi về phía anh. Hai cánh tay đang dần hình thành cơ bắp của cậu nhóc gác lên thành bể, tháo kính bơi, tay vuốt ngược phần tóc mái ướt đẫm ra phía sau, ngước nhìn anh.
Dưới ánh đèn hồ bơi, đôi mắt nâu xinh đẹp của cậu nhóc long lanh như pha lê, phản chiếu rất rõ thân hình cao ráo đang khoanh chân ngồi trên ghế của Ji Heon. Những giọt nước đọng trên hàng mi dày mỗi lúc một nặng trĩu, nhỏ xuống, chảy dọc trên gò má trông như những viên ngọc trai thượng hạng đến từ đại dương sâu thẳm.
Mỗi lần quan sát cậu nhóc này bơi, dù muốn dù không, Ji Heon vẫn sẽ luôn bị thu hút, không chỉ vì tư thế bơi mà còn vì dáng vẻ này của cậu nhóc, thật sự rất đẹp, rất hút mắt. Cậu nhóc lấy tay dụi mắt, lần nữa gọi Ji Heon:
“Anh ơi!”
Âm thanh trầm đục hoàn toàn chẳng ăn khớp với độ tuổi của đối phương đã kéo Ji Heon trở về thực tại. Anh mở hé mắt, lập tức nhíu mày, tia nắng mỏng manh len lỏi qua rèm cửa, đang rọi thẳng vào mặt anh.
Dù nắng mùa đông không mang theo sự bỏng rát, nhưng nó vẫn khiến Ji Heon khó mà thích ứng, anh vừa định quay người đi thì một bóng đen đã phủ xuống, tiếng vải rèm sột soạt vang lên, kèm theo giọng nói của Jae Kyoung:
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Ji Heon hơi nghiêng đầu nhìn sang, một tay Jae Kyoung đang đưa lên cao để che nắng cho anh, tay còn lại kéo chỉnh lại tấm rèm cửa. Lúc này, Ji Heon mới nhận ra, anh đang nằm trên giường, đồ ngủ dài tay đã được mặc chỉnh tề. Ji Heon chớp mắt, cố gắng nhớ lại chuyện trước đó nhưng tất cả đều chỉ là bóng đen mờ ảo, anh tắm rửa, thay đồ và lên giường từ lúc nào vậy??
“Anh, anh ơi, anh Ji Heon? Anh thấy trong người thế nào rồi?” Jae Kyoung hỏi.
Chắc trong lúc anh bất tỉnh, Jae Kyoung đã lo hết mọi chuyện, từ việc vệ sinh, tắm rửa, cho đến thay quần áo giúp anh.
Ji Heon chậm rãi nhắm mắt, đợi tuyến lệ hoạt động làm dịu cơn đau xót, rồi lại mở mắt ra, chớp nhẹ vài lần, khẽ đáp:
“Ưm…. anh…. không….”
Đến cả Ji Heon còn chẳng rõ mình đang muốn nói gì, Jae Kyoung dở khóc dở cười nhìn anh.
“Cuối cùng là anh tỉnh hẳn hay chưa tỉnh vậy?”
Ji Heon nhíu mày, nhìn chằm chằm Jae Kyoung, đầu hơi nghiêng, như thể, anh đang rất nghiêm túc suy ngẫm câu hỏi của cậu ấy, Ji Heon lắc đầu:
“Không…. không biết nữa….”
Vẻ mặt hoang mang của anh đã thành công khiến Jae Kyoung bật cười.
Ji Heon chăm chú nhìn gương mặt tươi cười của Jae Kyoung không rời mắt, gương mặt này giống hệt trong giấc mơ của anh. Có lẽ vì đang đứng ngược sáng, dùng chính thân thể cao lớn của mình chắn ánh nắng cho Ji Heon, những tia nắng dịu nhẹ của ngày đông như đang nhảy múa, phủ lên phần tóc xoăn của Jae Kyoung một lớp vàng ươm nịnh mắt, đôi mắt nâu trong suốt kia lại càng thêm dịu dàng.
“Lại đây với anh.” Ji Heon lẩm bẩm, xoay người nằm nghiêng hẳn về phía Jae Kyoung.
Jae Kyoung ra hiệu anh đợi một lát, sau khi kéo nốt lớp thứ hai của rèm cửa, chặn hết ánh nắng bên ngoài cửa sổ, cậu ấy mới tiến sát lại gần, cúi người hôn nhẹ lên trán Ji Heon. Ji Heon khép mắt đón nhận, đưa tay lên chạm vào má Jae Kyoung, đáp lại bằng một nụ hôn phớt trên môi.
“Mũi tiêm đó… không có tác dụng sao…?” Rời khỏi môi Jae Kyoung, Ji Heon hỏi.
Jae Kyoung hiếm khi lộ vẻ mặt u sầu, thở dài một hơi, cậu ấy trả lời:
“Vâng. Em không gặp tác dụng phụ, nhưng tác dụng chính cũng chả có luôn….”
“Phí tiền vô ích rồi.” Ji Heon phì cười, hai tay vẫn áp lên má Jae Kyoung, anh lẩm bẩm: “Giờ phải làm sao đây…?”
“Chuyện đó để sau rồi hãy tính nhé anh.” Jae Kyoung ngồi hẳn lên giường, ngả người nằm xuống chỗ trống bên cạnh Ji Heon, nhẹ nhàng vòng tay ôm anh vào lòng: “Giờ anh ngủ thêm đi. Đừng lo lắng gì hết.”
Ji Heon định nói làm sao mà không lo lắng được, nhưng chưa kịp mở miệng thì mí mắt anh đã nặng trĩu, chỉ muốn díp lại. Vòng tay của Jae Kyoung ấm áp và dễ chịu đến mức, chỉ cần được cậu ấy ôm như vậy thôi, anh đã thấy yên lòng.
Giọng nói của Jae Kyoung vang lên bên tai trong lúc Ji Heon dần chìm vào giấc ngủ:
“Sẽ có cách giải quyết thôi, có em ở đây rồi.”
Đúng vậy, rồi cũng sẽ tìm được cách giải quyết, chắc chắn sẽ có, một cách nào đó vừa xử lý được tình trạng pheromone của anh, vừa đảm bảo để anh và Jae Kyoung được ở bên nhau.
Ji Heon dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Một khoảng tối ngắn ngủi như đường hầm vụt qua, khung cảnh hồ bơi sáng rực lại hiện ra ngay trước mắt Ji Heon.
Vẫn đang tỳ cánh tay lên thành hồ bơi, Jae Kyoung phiên bản mini chớp mắt, ngẩng lên nhìn Ji Heon.
– Anh làm gì ở đây vậy?
Ji Heon nhướng mày, chuyện gì đây? Sao hôm nay cậu nhóc này lại chủ động bắt chuyện trước thế? Ji Heon ngạc nhiên đáp:
– Đến đây để ngắm em chứ làm gì nữa, sao vậy?
– Ngắm…..? Ngắm em ạ?
Jae Kyoung mini trợn tròn mắt, tưởng đâu mình vừa nghe nhầm, không nhịn được lẩm bẩm:
– Hôm nay anh lạ thật đấy….
Vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày thoáng ửng đỏ, trông có vẻ hơi e thẹn, ngượng ngùng.
Ji Heon ngồi xổm bên cạnh Jae Kyoung, chống tay quan sát phiên bản mini đáng yêu kia.
Thấy được bóng dáng của bản thân hiện lên trên đôi đồng tử nâu trong suốt của đối phương, Ji Heon vô thức mỉm cười.
Sao anh lại đần độn đến mức không nhận ra sớm hơn nhỉ?
Từ lần đầu gặp nhau, Jae Kyoung thực sự chỉ nhìn anh, đôi mắt trong veo này luôn chỉ dõi theo anh, nhưng lại vụng về đến mức chẳng thể hiện ra được. Sự ngây ngô ấy vừa đáng yêu, lại vừa khiến Ji Heon có chút nhói lòng. Ji Heon khẽ hỏi, giọng có hơi nghẹn ngào:
– Jae Kyoung này, ở một mình em không buồn sao?
– Không ạ, đang bơi thì sao mà thấy buồn được ạ?”
Jae Kyoung hơi nghiêng đầu, không hiểu ẩn ý trong câu hỏi của Ji Heon cho lắm. Rồi cậu ấy dụi mắt, hỏi lại Ji Heon:
– Lúc bơi anh thấy buồn chán lắm ạ?
– Không, anh cũng không thấy buồn chán gì hết.
Ji Heon cười đáp.
Anh ngẩng đầu nhìn mặt nước tĩnh lặng không một bóng người, nhìn những tia sáng lấp lánh nhảy nhót không ngừng trên mặt hồ, lẩm bẩm:
– Nhưng đôi khi anh thấy cô đơn.
Jae Kyoung lập tức chất vấn:
– Có em ở đây mà, sao anh lại thấy cô đơn chứ?
Câu nói bất ngờ ấy khiến Ji Heon phải cúi đầu nhìn cậu nhóc, nhưng chẳng biết từ lúc nào, Jae Kyoung phiên bản mini đã biến mất, thay vào đó là Jae Kyoung phiên bản trưởng thành, vẫn đang đắm mình dưới hồ bơi, đang mỉm cười nhìn anh.
– Ji Heon à, giờ anh không còn một mình nữa, em ở đây rồi.
Jae Kyoung nói, nụ cười rạng rỡ trên môi khiến hốc mắt Ji Heon đỏ ửng.
Jae Kyoung đưa tay về phía Ji Heon, anh cũng không chút ngần ngại nắm chặt bàn tay ấy, để mặc Jae Kyoung kéo mình xuống bể bơi.
Chất lỏng ấm áp nhanh chóng bao bọc cả người Ji Heon. Anh đã lo nước sẽ lạnh, nhưng sự ấm áp quen thuộc này khiến anh thả lỏng, dần chìm sâu hơn. Dưới nước, mọi thứ vẫn yên bình và dễ chịu như trong ký ức đọng lại sâu nơi tâm trí của Ji Heon, chỉ cần lặng im, đắm mình dưới làn nước trong vắt, cũng đủ khiến Ji Heon hạnh phúc muốn vỡ oà.
Sự bao bọc dịu dàng, như đang muốn vỗ về, an ủi này, Ji Heon đã quá quen thuộc, hơi ấm bao dung, rộng lượng, chấp nhận tất cả mọi thứ của anh, chỉ thuộc về riêng anh, tồn tại vì Jeong Ji Heon, chính là vòng tay vững chãi của Kwon Jae Kyoung.